KHI VŨ KHÚC BIẾN MẤT…
Trên đời có nhiều loại nhân duyên. Có một loại nhân duyên sâu nặng… người này xuất hiện thì người kia phải lụi tàn. Như những cây đèn cầy – cây này tắt thì cây khác được dùng để thắp sáng.
Có đúng như vậy không?
Hay tôi nên dùng một biểu tượng khác?
Cái tôi đang liên tưởng có thể không giống kiểu chia ly của Hyota và Ushikawa trong Shana Oh Yoshitsune. Không hẳn như Vũ Khúc lụi tàn – Phá Quân rực sáng . Nhưng không hiểu sao, cảm giác đó lại làm tôi nhớ tới chuyện của tôi với Mẹ – những năm cuối đời.
Giai đoạn mà… phải xa nhau thật rồi…
Có lẽ từ lúc sinh ra, tôi với Mẹ đã không hợp nhau. Xa thì nhớ, gần thì… không ưa nhau nổi. Vậy mà giữa tôi và Mẹ – hay với cả gia đình – vẫn có một sợi dây nhân duyên gì đó rất sâu và rất nặng. Dù có đi đâu, ở đâu, trong lòng vẫn cứ hướng về… lo. Hướng về Mẹ.
33 năm đầu đời của tôi giống như một nồi lẩu Thái. Chua, cay, mặn. Đủ hải sản. Full topping. Lúc nào cũng dầu sôi lửa bỏng, trong ngoài đều như đang bốc khói. Bên ngoài tôi im, không ai thấy gì đâu. Nhưng bên trong là sóng ngầm, là những lần chết chìm không ai biết. Tôi vẫn phải sống. Không phải vì mạnh mẽ. Mà vì đã quen với việc chủ động tìm giải pháp. Vẫn có người giúp, chứ không phải không. Nhưng phần lớn… tôi phải tự xoay xở. Vì chỉ tôi mới hiểu tôi cần gì, muốn gì, chịu đựng được đến đâu.
Tôi muốn viết bài này để nói gì ?
Không biết nữa. Chắc là… để diễn tả cái cảm giác khi sống bên một người thân đang bệnh nặng, biết trước sẽ rời đi, nhưng vẫn phải sống cùng những lo âu khác: thu nhập, công việc, sự trung thành với đối tác, cảm giác không thoải mái khi tôi có phần ổn hơn những người xung quanh.
Tôi nhận ra mình vẫn chưa dám đào sâu vào cái tầng cảm xúc đau đớn đó. Chưa dám chạm lại những ký ức ác mộng, tủi thân, bức bí mà tôi đã đi qua với Mẹ.
Chỉ là… tôi thấy Mẹ đáng thương. Một người tốt. Nhưng vì lớn lên quá khổ cực và cô đơn nên trở nên cố chấp, bá đạo, sống kiểu tôi thời nay không chịu nổi. Và chỉ đến khi tôi chịu thay đổi góc nhìn, chịu hiểu Mẹ… thì cũng là lúc đi cùng Mẹ trong những năm cuối đời.
Đó là lựa chọn. Là một đoạn đường. Không ai ép. Tôi đã đi.
Và giờ, Vũ Khúc đã không còn chiếu sáng trên bầu trời nữa. Nhưng thiếu gia Ushikawa của dòng họ Miyamoto vẫn còn. Trách nhiệm của Hyota – người thế thân – vẫn phải hoàn thành.
Vậy đó.
Có những người ra đi không phải để mình quên họ. Mà để mình sống tiếp – theo cách mà họ không thể.




Trích truyện tranh Thiếu niên vương Shana Oh Yoshitsune – Chap 30
© 2025 [Tina Tuyết]. All rights reserved.
More at: companionship.info
