|

Dororo và Những trăn trở thời đại

Khi xem Dororo (2019), tôi không chỉ dõi theo hành trình của Hyakkimaru và Dororo – tôi rơi vào nó, như thể đang sống lại một phần mình. Điều khiến tôi day dứt không phải là máu me hay số phận bi thương, mà là những câu hỏi sâu hoắm nó khơi lên trong tôi. Thời xưa, con người đối mặt với chiến tranh, nạn đói, chết chóc – những lằn ranh sinh tử đẩy họ đến giới hạn. Còn nay, chúng ta đấu tranh với gì? Kiếm tiền, chạy đua hình thức, ô nhiễm thiên nhiên? Hay sâu xa hơn, là những vết thương vô hình trong tâm hồn, như chính tôi đang mò mẫm giữa thế giới anime và khao khát kết nối thật? Dororo, với những khung hình u ám và câu chuyện đau lòng, khiến tôi tự hỏi: Dù thời đại thay đổi, có phải con người vẫn mãi vật lộn với những câu hỏi không lời giải?

Dororo: Hành trình và ý nghĩa

Dororo (2019), chuyển thể từ manga của Osamu Tezuka, là một kiệt tác của MAPPA, kể về Hyakkimaru – chàng trai bị cha, lãnh chúa Daigo, hiến dâng 48 bộ phận cơ thể cho quỷ để đổi lấy sự thịnh vượng. Sinh ra không mắt, tai, tay, chân, anh được cứu sống, gắn chi giả, và bắt đầu săn quỷ để lấy lại cơ thể, lấy lại nhân tính. Đồng hành là Dororo, cô bé mồ côi lanh lợi, mang ánh sáng đến thế giới tăm tối của anh. Anime không chỉ đẹp bởi hình ảnh sắc nét, sống động hay nhạc hiệu ứng nhạc nền ám ảnh như “Kaen”, mà còn sâu sắc bởi cách nó đặt câu hỏi về tham vọng, bất công, và ý nghĩa của sự sống.

Hyakkimaru khiến tôi nghĩ đến chính mình – một người cầu toàn, khó mở lòng, đang tìm kiếm bản thân qua anime. Dororo, với trái tim kiên cường, gợi tôi nhớ đến giấc mơ kết nối với thế giới nơi tôi hy vọng tìm được những cuộc trò chuyện chân thành. Dororo không chỉ là hành động hay phiêu lưu; nó là tấm gương phản ánh con người, từ thời Sengoku đầy chiến tranh đến thế giới hiện đại ngột ngạt của chúng ta.

Thời xưa: Chiến tranh, nạn đói, chết chóc

Trong Dororo, bối cảnh thời Sengoku là một thế giới tàn khốc. Chiến tranh giữa các lãnh chúa, nạn đói khiến người dân lầm than, và chết chóc do bệnh tật, bạo lực tràn ngập. Daigo hy sinh con trai để cứu vùng đất, phản ánh cách con người thời xưa làm mọi thứ để sống sót. Họ đối mặt với những mối đe dọa vật lý – chém giết, đói khát, bệnh tật – buộc phải chọn giữa đạo đức và sinh tồn. Hành động của Daigo khiến tôi nghĩ: Nếu tôi ở thời đó, tôi sẽ hy sinh gì để vượt qua nạn đói, để bảo vệ những người mình yêu?

Thời nay: Ba thách thức lớn và hơn thế

Nhưng giờ đây, chiến tranh và đói nghèo không còn gõ cửa mỗi nhà – thay vào đó, là những nỗi sợ mới, lặng lẽ hơn, nhưng cũng gặm nhấm tâm can như dao cùn. Thay vào đó, chúng ta đối mặt với những thách thức mới, phức tạp hơn, như Dororo gợi tôi nhận ra qua những vết thương của Hyakkimaru và Dororo.

1.  Kiếm tiền: Con quỷ âm thầm của thời đại thịnh vượng

Tiền không còn là bánh mì cứu đói. Nó là con quỷ ngồi trên vai ta mỗi sáng, thì thầm rằng “mày vẫn chưa đủ.

Thời nay, tiền không chỉ là công cụ sinh tồn mà còn định nghĩa giá trị của chúng ta. Áp lực kiếm tiền – từ chi phí sinh hoạt cao đến cạnh tranh công việc – giống như lời nguyền Daigo đặt lên Hyakkimaru. Tôi thấy điều này ở xã hội Nhật Bản, nơi con người làm việc đến kiệt sức, hay ở chính tôi, khi lo rằng mình chưa đủ “thành công” để tự tin bước ra thế giới. Kiếm tiền không chỉ là sống; nó là áp lực phải chứng minh bản thân, đôi khi khiến tôi quên mất mình sống để làm gì.

2.  Chạy đua hình thức: Chiếc mặt nạ của xã hội

Xã hội hiện đại, qua Instagram, X, hay TikTok, đẩy chúng ta vào cuộc đua hình thức. Phải đẹp, phải thành công, phải có cuộc sống “hoàn hảo” để được công nhận. Tôi từng sợ mình không đủ thú vị khi nghĩ đến việc kết nối với mọi người, như Hyakkimaru sợ mất nhân tính khi lấy lại cơ thể. Trong Dororo, Dororo sống thật với bản thân dù nghèo khó, nhưng ngoài đời, tôi thấy mình và nhiều người đeo “mặt nạ” để hòa nhập. Cuộc đua này khiến chúng ta tự ti, như tôi từng lo trái tim mình khó tiếp cận.

3.  Ô nhiễm thiên nhiên: Cái giá của lòng tham

Dororo gợi tôi nghĩ đến sự tàn phá thiên nhiên. Các con quỷ có thể là biểu tượng cho cách con người khai thác đất, nước, rừng để phục vụ lợi ích. Thời nay, ô nhiễm không khí, nước, và biến đổi khí hậu đe dọa chính sự sống, giống như nạn đói thời xưa nhưng ở quy mô lớn hơn. Tôi yêu Princess Mononoke của Ghibli vì cách nó cảnh báo về môi trường, và Dororo cũng nhắc tôi rằng lòng tham, như của Daigo, đang phá hủy ngôi nhà chung của chúng ta.

Những thách thức khác: Vết thương vô hình

Dororo không chỉ dừng ở đó. Hành trình của Hyakkimaru, vật lộn để hiểu bản thân, gợi tôi nghĩ đến những thách thức vô hình của thời nay:

  • Sức khỏe tâm thần: Tôi từng tự hỏi “Có phải mình điên rồi không ?”, như Hyakkimaru khi lấy lại giác quan nhưng vẫn lạc lối. Trầm cảm, lo âu, kiệt sức là “quỷ” hiện đại, khiến nhiều người, kể cả tôi, cuộn mình trong anime để trốn tránh.
  • Quá tải thông tin: Mạng xã hội và internet ngập thông tin, nhưng tôi lại thấy cô đơn, như Dororo lang thang giữa thế giới xa lạ. Điều này làm tôi lười kết nối thật, dù tôi mơ về những cuộc trò chuyện sâu sắc.
  • Khủng hoảng ý nghĩa: Khi tiền và hình thức không đủ, tôi tự hỏi “Mình sống để làm gì?”. Hyakkimaru cũng thế, khi anh lấy lại cơ thể nhưng phải đối mặt với câu hỏi: “Ta là ai?”.

Bài học từ Dororo: Tình bạn và Wabi-Sabi

Giữa bóng tối, tình bạn của Hyakkimaru và Dororo là ánh sáng. Dororo giúp anh cảm nhận thế giới, như anime giúp tôi tìm an ủi giữa áp lực. Họ dạy tôi rằng, dù xưa hay nay, con người cần kết nối để chữa lành. Trong Dororo, triết lý “wabi-sabi” – vẻ đẹp của sự không hoàn hảo – nhắc tôi rằng tôi không cần hoàn hảo để kết nối với mọi người hay vượt qua thách thức. Như Hyakkimaru lấy lại cơ thể từng chút, tôi có thể bắt đầu từ bước nhỏ: tham gia một nhóm anime trên Substack, chia sẻ về Dororo, và tìm người đồng điệu.

Xưa, con người đấu tranh để sống.

Nay, chúng ta đấu tranh để sống ý nghĩa.

Dororo không cho câu trả lời, nhưng nó cho tôi hy vọng: dù đối mặt kiếm tiền, hình thức, hay ô nhiễm, tôi vẫn có thể tìm đường, như Dororo và Hyakkimaru tìm nhau giữa lằn ranh sống chết. Như Miyazaki từng nói qua phim của ông: “Đôi khi bạn cần lạc đường mới tìm thấy nơi mình thuộc về.”

Tôi vẫn còn đang lạc, vẫn còn lần mò như Hyakkimaru giữa cơn lốc thời đại. Nhưng nếu bạn – người cũng yêu Dororo, cũng mang trên mình những vết thương vô hình – đang đọc đến đây, tôi mong bạn hãy kể cho tôi nghe: bạn đang đi tìm mảnh ghép nào của chính mình? Bạn nghĩ chúng ta đang đối mặt với thách thức nào lớn nhất? Hay như Hyakkimaru, bạn đã tìm thấy mảnh ghép nào của chính mình?

Hãy chia sẻ suy nghĩ trong phần bình luận hoặc trên X, Facebook, Substack với hashtag #DororoJourney. Tôi mong được kết nối, như Dororo và Hyakkimaru, để cùng tìm ánh sáng giữa bóng tối.

Nếu bạn thấy bài viết này chạm đến bạn, hãy cân nhắc ủng hộ tôi qua donate trên Web này hay subscribed trên Substack. Sự hỗ trợ của bạn giúp tôi tiếp tục viết, khám phá những câu chuyện như Dororo, và chia sẻ những hành trình tìm kiếm ý nghĩa.

Cảm ơn bạn đã bước cùng tôi qua hành trình này. Nếu phải lạc đường để tìm thấy nhau, thì hãy cùng lạc – như ánh sáng và bóng tối trong Dororo, mãi mãi không rời nhau.


© 2025 [Chiêu Ánh]. All rights reserved.
More at: companionship.info

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *