| |

[Chieu Anh’ Notebooks] Moon Calls My Name

Lưu ý: Đây là một tác phẩm nghệ thuật mang phong cách lãng mạn huyền bí, sử dụng biểu tượng để khám phá hành trình nội tâm. Nội dung mang tính chất thi ca và không phản ánh hoàn toàn thực tế.

Trăng tròn ngày 12/5/2025 treo cao trên bầu trời, đỏ thắm như một giọt máu rơi từ trái tim của vũ trụ, ánh sáng của nó phủ xuống cánh đồng hoang nơi tôi đứng, len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn tôi. Đêm nay, sức mạnh của Bọ Cạp không cho phép tôi trốn chạy. Nó lôi tôi vào một cuộc hành trình – một hành trình đau đớn, mãnh liệt, nhưng đầy ý nghĩa – để đối diện với những phần sâu kín nhất của chính mình.

Tôi đứng đó, cảm nhận ánh trăng như một lưỡi dao sắc bén, cắt qua lớp vỏ bọc mà tôi đã dựng lên suốt bao năm. Tôi đã từng nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ – những ham muốn tình dục cuộn trào, những vết sẹo từ quá khứ, và cả nỗi sợ hãi rằng tôi không bình thường. Nhưng ánh trăng Bọ Cạp không khoan nhượng. Nó chiếu rọi vào tôi, phơi bày từng mảnh vỡ của tâm hồn – những mảnh vỡ mà tôi đã cố chôn vùi dưới lớp đất của trách nhiệm và sự kìm nén.

Tôi nghe thấy tiếng gào thét từ sâu thẳm bên trong, như một con thú bị giam cầm quá lâu, đòi được phóng thích. Ham muốn tình dục trỗi dậy, mạnh mẽ và không thể cưỡng lại, như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đen. Tôi sợ hãi – sợ rằng ngọn lửa ấy sẽ thiêu rụi tôi, biến tôi thành một kẻ mà tôi không muốn trở thành. Tôi từng lo rằng mình “vặn vẹo”, rằng tâm lý của tôi không bình thường, rằng tôi sẽ mãi bị mắc kẹt trong những sai lầm của quá khứ – những ngày tôi lạc lối trong đam mê thể xác, đổi trác để tìm kiếm sự lấp đầy, nhưng chỉ nhận lại nỗi trống rỗng. Nhưng ánh trăng thì thầm: “Ngươi không thể chạy trốn chính mình. Hãy đối diện, và ngươi sẽ tìm thấy ánh sáng.”

Tôi nhắm mắt, để ánh trăng dẫn lối. Trong bóng tối của mí mắt, tôi thấy một đại dương sâu thẳm, nơi những con sóng cảm xúc va đập dữ dội. Tôi thấy hình ảnh của chính mình trong quá khứ – một cô gái lạc lõng, ôm lấy nỗi đau và sự xấu hổ. Tôi từng nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu, không xứng đáng với sự chân thành mà tôi khao khát. Nhưng đêm nay, tôi không chạy trốn nữa. Tôi bước xuống đại dương, để những con sóng cuốn lấy tôi. Nước lạnh buốt, nhưng tôi không quay đầu. Tôi để chúng rửa sạch những vết thương cũ, để chúng cuốn đi những lời tự phán xét mà tôi đã tự nói với mình suốt bao năm.

Đại dương dẫn tôi đến một khu rừng cổ xưa, nơi những cây cổ thụ mọc lên, rễ của chúng đâm sâu vào lòng đất, như những sợi dây nối tôi với sức mạnh nguyên thủy của vũ trụ. Ở trung tâm khu rừng, tôi thấy một ngọn lửa đỏ rực – ngọn lửa của ham muốn, của đam mê, và của sự sống. Tôi biết rằng, để tiến về phía trước, tôi phải bước qua ngọn lửa ấy. Tôi run rẩy, nhưng tôi không dừng lại. Khi ngọn lửa liếm qua da thịt, tôi cảm nhận được sự đau đớn – không phải đau đớn thể xác, mà là nỗi đau của việc đối diện với sự thật. Tôi nhận ra rằng ham muốn của tôi không phải là thứ để sợ hãi hay chối bỏ. Nó là một phần của tôi, một phần của sức mạnh nội tại. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, nếu không định hướng nó, ngọn lửa ấy có thể thiêu rụi tôi.

Tôi bước ra khỏi ngọn lửa, cơ thể tôi run rẩy nhưng tâm hồn tôi sáng rực. Ánh trăng Bọ Cạp dẫn tôi đến một chiếc gương lớn, nơi tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Tôi thấy một người phụ nữ với đôi mắt đầy lửa, nhưng cũng đầy những vết sẹo. Tôi không hoàn hảo, và tôi biết điều đó. Tôi đã từng lạc lối, từng mắc sai lầm, và tôi vẫn còn những nỗi sợ cần vượt qua. Nhưng tôi cũng thấy trong đôi mắt ấy một sự quyết tâm – quyết tâm để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, không phải vì ai khác, mà vì chính tôi.

Dưới ánh trăng đỏ thắm, tôi nghĩ về người bạn đời mà tôi khao khát – một người trưởng thành, thông minh, với một cơ thể săn chắc và một tâm hồn rộng mở như bầu trời đêm. Tôi biết rằng, để chạm đến họ, tôi không thể chỉ đứng yên trong bóng tối của chính mình. Tôi phải bước qua nỗi sợ, đối diện với những vết sẹo của quá khứ, và rèn giũa bản thân – không phải để trở nên hoàn hảo, mà để trở thành phiên bản chân thật nhất, mạnh mẽ nhất của tôi. Tôi sẽ là chính mình, nhưng là một “chính mình” không ngừng lớn lên, không ngừng chuyển hóa, như ánh trăng Bọ Cạp đang dẫn lối tôi qua đêm đen. Tôi tin rằng vũ trụ sẽ đáp lại, khi tôi đã sẵn sàng – khi tôi đã học cách yêu thương bản thân, và khi tôi đã sẵn sàng để yêu thương một người khác, với tất cả sự chân thành và mãnh liệt của trái tim mình.

Tôi mở mắt, trở lại với cánh đồng hoang dưới ánh trăng. Gió vẫn thổi, mang theo một cảm giác tự do mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây. Tôi cầm lấy một cây bút và viết. Tôi viết về ngọn lửa, về đại dương, về khu rừng, và về chiếc gương. Tôi viết với tất cả sự mê đắm, để ngòi bút trở thành cây cầu nối giữa tôi và vũ trụ. Mỗi từ ngữ là một nhịp đập của trái tim, mỗi câu chữ là một lời cam kết – cam kết rằng tôi sẽ không ngừng phát triển, không ngừng chữa lành, và không ngừng tìm kiếm ánh sáng.

Trăng tròn Bọ Cạp dần lặn xuống phía chân trời, nhưng sức mạnh của nó vẫn cháy bỏng trong tôi. Tôi đã bước qua ngọn lửa, đã đối diện với bóng tối, và đã tìm thấy một phiên bản mới của chính mình – một phiên bản không hoàn hảo, nhưng đầy quyết tâm, đầy đam mê, và sẵn sàng để yêu thương. Đêm nay, tôi không chỉ khám phá nội tâm – tôi đã tái sinh.

Và tôi biết, đây chưa phải lần cuối.

Khi trăng lại tròn, ham muốn gọi tên,

tôi sẽ tiếp tục bước qua — lần nữa, lần nữa —

để không ngừng trở về với chính mình.


Nếu ánh trăng đã chạm đến trái tim bạn,

hãy cùng Companionship tiếp tục hành trình này.

Mỗi ghi chép trong [Chieu Anh’s notebooks]

là một mảnh ghép của tâm hồn tôi.

Tôi mong được đồng hành cùng bạn,

qua một món quà nhỏ tại website,

hoặc những câu chuyện tiếp theo trên Substack của tôi.

Dưới ánh trăng,

chúng ta sẽ cùng khám phá những điều kỳ diệu của vũ trụ.


© 2025 [Chiêu Ánh]. All rights reserved.
More at: companionship.info

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *